
Xóm Núi
Tác giả: Thu00edch u0110u1ee7 Thu1ee9Và cái phố huyên thân yêu ngày ấy lại là là sợi dây gắn kết vơi một con người một số phận, một câu truyện, một cái tên XÓM NÚI sau này… […]
Thật mềm cánh sen hé ra nép mình cho cái ấy ép vào chèn lấp, rung lên điệu nhạc:
Ư… a. bì bạch vỗ vào, chàng ơi… ngưa phi… bụi mù, ghì cương, chàng ơi… kẻo lại buông mình ngã ngựa, thảo nguyên xanh, rộng thong thả đã nào, ngã ngựa giữa đường, chàng không đưa em đến được bờ sông đầy nước.
Nhắm mắt, mơ màng nãy giờ tình tôi thả theo cảm xúc, mở mắt cúi nhìn khuôn mặt dì như đang ở sát gần, cong mình đu lên, dì Hương ép vào môi tôi mút chặt, lồn dì như xiết vào gốc cặc, cứng đùi dì Hương cong ưỡn mu lên nuốt trọn thân buồi, mông dì hất lên đung đưa trên mặt nệm.
Ối ối… Lắc lư dì Hương rung nhẹ hai đùi, thả dài, lồn dì hững lấy đàn cá bơi vào lạch nước, buông mình tôi thì thầm trong bụng: Dì ơi trưa nay dì có rổ cá rồi, đừng bán nhé dì, đừng mang ra chợ như bố con thằng Tính… […]
Phạch… phạch… . nhip điệu vang lên như tiếng cối, chày, căn phòng đêm nay không còn vắng âm thanh đêm khuya rộn rã. Cô Lài tóc tai rã rượi, cái quạt đẩy qua đuôi tóc tràn ra khoé miệng phủ tràn xuống ngực trắng hồng, dưới kia lồn cô tràn trề đầy nước. Hình như cô Lài chết ngất, ôm chặt lưng tôi, hãm nhịp cối chày, tiếng cô ối ối… như đang gặp điều gì bất ngờ mới lạ.