Chương 22 - Màu Nắng
Thực ra hôm thứ 7, đang định lọ mọ mổ cò kể tiếp truyện cho các bạn nghe thì thằng Hùng gọi điện cho tôi, chắc lại rủ rê tối xem đá bóng đây:
– sao? tối nay chương trình thế nào nhỉ? tụ tập ở đâu đây?
– tùy chú, nhưng không có kênh nào chiếu đâu, không biết có hàng nào k?
– có 1 quán ở Cửa Nam chiếu thâu đêm, anh em lên đấy, để rủ thêm bọn thằng XYZ nữa.
– ừ, thế mày rủ đi nhé, tầm 12h gặp nhau trên đấy.
– đéo lâu thế, gặp sớm làm cốc bia cho mát rồi xem.
– đm, uống bia vào để ngủ mẹ hết à. Mà tao bảo.
– sao?
– cái Minh đang ở VN đấy.
– sao mày biết?
– Minh bảo tao mà, mày định sao?
– định sao mà định sao? có gì mà định?
– định gặp không?
– gặp gì, tao có biết đâu mà gặp.
– bây h mày biết rồi còn gì.
– à, nhà có ai vào, để tao xem ai đã nhé, tí tao gọi lại.
Thực ra nhà tôi có ai vào đâu, nhưng thông tin thằng Hùng nói hơi bất ngờ, tôi cần phải suy nghĩ. Lúc sau tôi gọi lại cho thằng Hùng:
– này, sao Minh không bảo tao nhỉ?
– Minh bảo lần trước gọi mày 1 lần nhưng mày k gặp. lần này nó ngại. Mà đm, mày ngu thế, nó là con gái mà.
– ừ, mày có số không. Đưa tao, để tao xem thế nào?
– xem xem cái cc. tí tao nhắn tin cho, nhưng có vẻ Minh thực sự muốn gặp mày 1 lần đấy. Minh bảo có mấy việc cần hỏi trực tiếp mày.
– à, chồng Minh lần này về không?
– có về, nhưng mà sao? mình có làm đéo gì đâu.
– ừ, không biết có phải bảo chồng Minh 1 tiếng không nhỉ? tao không muốn e bi chồng hiểu nhầm.
– Tùy mày, nhưng tao thấy đéo cần thiết.
*****
Các bạn đoán chồng Minh hay bố mẹ Minh đều có thể hiều được. Có lẽ do tôi nói câu “là một người có lẽ không ngờ tới nhất”. ?
Thằng Hùng, thằng bạn ở cùng tôi năm đầu tiên đại học, nó là người biết rõ Minh nhất trong những người quen của tôi. Biết hết cả quá trình tôi quen Minh và còn gặp gỡ nói truyện với Minh nhiều lần trong năm thứ nhất đó.
Anh Tú và anh Tuấn chỉ biết qua lời kể của tôi. Việc sau này Minh và Hùng có kết bạn trên fb và có qua lại trò truyện với nhau cũng là điều dễ hiểu, thằng Hùng cũng có 1 người em đang học ở trường của Minh bên Anh nên nó còn quen biết của với chồng của Minh nữa.
Việc chồng Minh biết truyện động viên Minh 1 phần do thằng Hùng có nói, 1 phần cũng là do tính cách rất được của đồng chí ấy. Chỉ thế thôi.
Còn bố mẹ Minh thì đã từ rất lâu, sau lần gặp năm tôi học năm thứ 2 đã không còn liên hệ nào nữa rồi.
Buổi gặp gỡ chúng tôi đã tháo gỡ được hết các vướng bận trong lòng từ trước đến nay, nó mang nặng về cảm xúc chứ tình tiết thì cũng không có gì.
Qua đây tôi cung xin trân thành cảm ơn các bạn đã quan tâm đến câu truyện của tôi và Minh. Kể được nó ra như thế này tôi thực sự thấy nhẹ nhõm, sau buổi gặp em tối hôm trước, trò truyện cùng, tìm hiểu sâu thêm về cuộc sống bên Anh của em tôi càng thấy nhẹ lòng, thấy đã không còn cắn rứt mỗi khi nhớ về quyết định của mình năm xưa nữa. Cả 2 thực sự hài lòng với cuộc sống hiện tại và luôn nghĩ về quá khứ như 1 kỷ niệm đẹp.
Tôi cũng cảm ơn các bạn, cũng nhờ có các bạn quan tâm chia sẻ động viên mà lần này tôi cũng quyết định chủ động đi gặp Minh, điều mà lần trước tôi không dám.
Có 1 anh trên diễn đàn này inbox chê tôi nhút nhát, không đáng làm dân GT, anh chê nhưng tôi vẫn rất quý anh và tôn trọng anh, vì lời nói của anh rất thẳng thắn và rất thật. Hi vọng sẽ được gặp anh vào 1 dịp gần nhất.
Chào thân ái!
Tặng các bạn bài thơ sưu tầm được mà mình rất thích, bài thơ cũng khá nổi tiếng chắc nhiều người biết, nhưng nó rất phù hợp với tâm trạng của tôi và M:
Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
Mà là yêu người khác.
Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác…
Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em
Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh, em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.
Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh…
Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu.
Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa…
Em ngồi nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?